Sau cả năm học hành thi cử vất vả cháu có ý xin phép tôi được mời nhóm bạn thân học cùng lớp với cháu về nhà mình tổ chức vui chơi và nấu một vài món đãi các bạn.
Tôi đồng ý nhưng cũng nói để cháu biết hôm đó tôi có việc bận chỉ có thể mua thực phẩm, gia vị giúp cháu chứ không thể ở nhà làm thức ăn được. Con trai tôi nói: “Mẹ yên tâm, trong đám bạn con mời có đến 5 bạn nữ cơ, chúng nó sẽ làm được!”.
Tôi liền nói con liên hệ với các bạn xem muốn ăn gì thì đăng ký thực đơn để mẹ đi chợ. Ngay chiều hôm đó tôi đã có thực đơn gồm: cá viên chiên, sườn heo nấu càri ăn với bánh mì và một ít hoa quả ăn tráng miệng.
Hôm sau tôi dậy từ sáng sớm để đi chợ giúp con. Thực đơn cũng rất đơn giản, cá viên chiên thì mua sẵn hàng đông lạnh, sợ các cháu không biết cách làm món càri nên tôi đã làm sẵn, nêm ướp xong xuôi đâu vào đó rồi mới đi. Trước khi đi tôi còn dặn dò con cẩn thận về cách chiên cá viên như thế nào, nấu cà ri trong bao lâu cho thấm thì mới đổ nước vào …
Nhưng suốt buổi sáng hôm đó tôi không thể tập trung làm việc được vì điện thoại gọi réo rắt, lúc thì “Mẹ ơi, chiên cá độ bao nhiêu phút thì mới chín?”, vài phút sau lại gọi: “Mẹ ơi, khi nào thì bỏ khoai tây, cà rốt vào nồi càri?”; “Nước cốt dừa thì sử dụng sao hả mẹ?”…Tôi bực mình quá cáu lên: “Đừng gọi cho mẹ nữa, mẹ đang bận việc. Thế mấy đứa bạn gái không đứa nào đến sao?”. Ở đầu bên kia tôi nghe con trả lời: “ Các bạn ấy có đến đủ cả nhưng không bạn nào biết nấu ăn”.
Đến lúc này tôi mới vỡ ra một điều: con tôi và các bạn của nó đều “yếu” và “thiếu” kỹ năng sống.
Nguyên nhân, ở gia đình cha mẹ thường dành hết các công việc lớn, nhỏ chỉ chú trọng làm sao tạo mọi điều kiện để con học tập, có nhiều thành tích cao, mai này đỗ đạt có công danh sự nghiệp và cứ nghĩ như vậy là hết lòng vì con. Ở trường do áp lực về chất lượng, nhà trường chỉ chú trọng các môn văn hóa, còn việc tạo sân chơi, giáo dục kỹ năng cho học sinh thì chưa quan tâm đúng mực.
Hơn nữa mỗi gia đình Việt Nam hiện nay chỉ có một đến hai con, nên trẻ được bao bọc nuông chiều một cách thái quá… Nhiều trẻ sắp bước vào giảng đường ĐH, bước vào một cuộc sống mới hoàn toàn tự lập nhưng “ hành trang” mang theo ngoài điểm số cao, kiến thức về cuộc sống xung quanh hầu như không có. Các bậc cha mẹ khi ngồi tâm sự với nhau đều có chung một lo lắng nghe ra thì rất buồn cười: lo con mình chưa bao giờ biết giặt đồ, chưa bao giờ vào bếp nấu ăn, chưa từng đi chợ mua thực phẩm…liệu đi học xa gia đình thì biết xoay xở ra sao?